Yêu
Chủ nhật tháng bảy. Một ngày mưa nặng hạt
Thời gian quay trở lại........
Em à!
Sao em không tự nhận ra mình có một trái tim nhạy cảm, em đã yêu và yêu rất nồng nhiệt hơn ai hết.
Tại sao em luôn cười khi em buồn, sao em không dám khóc?
Tại sao em luôn tỏ ra mình là kẻ lạnh lùng nhất trong tình yêu ?
Tại sao em luôn muốn đặt một khoảng cách khi chính em cũng ko muốn thế ?
Nhưng anh hiểu em nên anh lý giải được tất cả:
Vì em là một cô gái với quá nhiều mâu thuẫn giữa mạnh mẽ và mềm yếu.
Vì em cố cắm lên mình những cái gai để bảo vệ rồi làm đau chính mình không hay.
Em cứ nghĩ là một cô gái tự tin nhưng em rất sợ phải nhớ những nỗi đau.
Vì em sợ mọi điều em hi vọng sẽ một lần nữa tan biến.
Em à!
Có thể anh ko phải là người em yêu, là người em có thể đặt tình yêu vào đó.Anh biết:(
Nhưng anh sẽ là người luôn ở bên cạnh em. Em đừng sợ nữa. Có anh đây rồi ♥
..............................
Anh à!
Cảm ơn anh.
Thật không dễ gì tìm cho mình một tri kỉ.
Ta có duyên để được gặp nhau nhưng ko có đủ nợ để đến với nhau.
Vậy hà cớ gì phải làm đau nhau phải ko anh
Em và anh.
Cứ bình yên như thế.
Em "yêu" anh :)
........................................................
Tháng bảy.2011.
Anh nói: “Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, anh đợi em sớm hơn tất cả người khác, gặp em sớm hơn một chút.”
Em lại không thể nói, trong lúc anh đợi em, em thật sự đã yêu anh.
Nhiều năm nay, em dùng khoảng thời gian rất dài rất dài, mới học được kết thúc, mới học được bắt đầu yêu lại một người..........
Nhưng....
Ông trời thật ác.
Ác lắm.
Thế bây giờ em phải làm gì.
An ủi bên cạnh anh có ích gì khi anh đang dần rời xa em.
Thật xin lỗi.
Nhưng anh lại không thể ở đó, anh lại không có thời gian cho em.
Lúc cuối cùng, anh cho ràng người em yêu không phải là anh, cho nên, anh yêm tâm rời xa.
Như thế, em sẽ làm cho anh yên tâm rời xa bản thân mình.
Đến cuối cùng em đã yêu anh, nhưng em vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho anh biết, bởi vì em sợ anh cảm thấy không kịp, sợ anh cảm thấy có lỗi.
Sợ anh sẽ áy náy với em, sợ anh sẽ cảm thấy không yên tâm.
.
Anh luôn đợi em, còn em, sẽ dùng cả đời này để nhớ anh.
......................
Lúc ngón tay út của anh ngoắc vào ngón tay út của em, anh nói: “Một trăm năm, không được thay đổi.”
Anh và em giao hẹn một trăm năm, em sẽ không thay đổi, em sẽ nhớ mãi, nhớ mãi, một trăm năm.
...............................................
Mưa rả rích!
Cô nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình, bởi vì nếu cô đau lòng, vậy người thương yêu cô, sẽ còn buồn hơn cô.
Cô sẽ sống thật tốt, sống hạnh phúc, yên ổn sống nốt kiếp này, phải thể nghiệm tất cả hạnh phúc, bởi vì, anh sẽ biết, anh sẽ đau lòng, cho nên, cô càng phải sống thật tốt, khiến cho bản thân mình sống hạnh phúc, sống tốt từng ngày, từng giờ, từng phút.
........
Kiếp này, kiếp này cô sẽ không cho phép mình rơi lệ nữa, bởi vì có một người, anh ấy sẽ đau lòng...
Tạm biệt anh!
0 nhận xét