Cây, lá và gió ( phiên bản của Jen) ^^

1: Cây

Cây si _ đó là tóm tắt những lời phê bình thân ái cuả mấy đưá bạn dành cho tôi. Tôi yêu em nhưng tôi không nói hay nói chính xác là tôi không dám nói…

Tại sao em đến và đi thoảng như 1 cơn gió. Em luôn tôn trọng tôi như danh xưng em vẫn hay gọi: “thầy” nhưng tôi biết chắc đôí với tôi em không chỉ là 1 cô học trò thông minh, sắc xảo mà còn hơn thế nưã…

_“Thầy ơi, hãy chỉ em cách vẽ gió”

_(O.o)Gió ư??? Khi nào em học đủ giỏi tôi sẽ dạy_ Tôi cười khì định bụng sẽ lảng qua chuyện khác để tạm thời hoãn lại nhiệm vụ bất khả thi này .

_ Nhưng chủ để vẽ hôm nay là đề tài tự do mà thầy. Em muốn vẽ gió.

Em nhìn tôi, khiến tôi phải dùng hết 100% trí thông minh sẵn có để đáp ứng yêu cầu hóc búa cuả em (_ _”).

Đang khi tôi vắt kiệt óc ra mà suy nghĩ thì em cứ ngồi đấy, cạnh tôi, say mê ngắm những chiếc lá thu rơi mà không hề hay biết có một thằng con trai cũng đang mê mẩn ngắm những chiếc lá ấy qua chính đôi mắt em_ là tôi.

“ Tại sao lại là gió???”_ Câu hỏi ấy đã buột khỏi miệng tôi trước khi tôi kịp hiểu mình đang suy nghĩ gi.

_ Đơn giản vì em thích gió…_Em nhìn tôi mỉm cười rồi lại quay sang ngắm tia nắng vàng vọt hắt xuyên qua tán lá nhảy nhót trên mặt sân _ Chỉ có gió mới khiến cho lá lung lay. Nhưng….

Ahhhhhh_Câu trả lời cuả em bị bỏ lửng vì cái ý tưởng vưa mới xuất hiện trong đầu tôi. “Gió, lá và cây. Đúng rồi!!!”.

Và tôi cứ thế hí hoáy với cây cọ thân yêu cuả mình để hoàn thành xong bức tranh. Tôi vẽ, vẽ trong suốt 1 tiếng đồng hồ. Mồ hôi đua nhau rơi nhưng tôi không quan tâm chúng. Trong đấu tôi lúc này chỉ có ý tưởng và ý tưởng.

Sau khi hoàn thành tác phẩm. Em nhìn bức tranh, cười buồn. Tôi thấy hơi chột dạ.

“Em có thể lấy bức vẽ này?”

“Ah, tôi muốn chỉnh lại một chút. Tôi sẽ đưa em sau”

“Uhm, thôi em phải về”

Em lấy xe. Trước khi đi em hỏi tôi:

“ Cây lá và gió, thầy biết em thích làm gì nhất không???”

“Gió ah???”_ Tôi hỏi.

“Không. Em thích làm lá vì bên lá luôn có cây để cho lá dưạ dẫm…”

Và em đi…

1 ngày, 2 ngày , 1 tuần…Từ hôm đó em đã không còn đi học vẽ và người bạn thân nhất cuả em cũng vậy. Tôi gọi điện, nhắn tin em không trả lời...Không gặp em, nhưng tôi cũng không đi tìm nguyên nhân tại sao. Tôi sợ gặp lại em, tôi sợ tôi sẽ nói ra những điều không nên nói và tôi sợ những tình cảm em dành cho tôi không còn nguyên vẹn như xưa. Tôi suy nghĩ nhiều về khoảng chênh lệch giưã em và tôi. 6 năm_ tuy không nhiều nhưng cũng đủ để giưã tôi và em luôn hiện hữu một bức tường cuả khoảng cách. Cứ thế tôi để cho em đi qua cũng như khi em bước vào cuộc đời tôi một cách nhẹ nhàng như thế.

1 năm sau…

Tại quán bar quen thuộc tôi đã được gặp em.Em say mê với bản “Canon in D” trên chiếc piano trắng. Mọi cảm xúc về em tưởng chừng như đã lắng sâu mãi trong tôi giờ lại thức dậy. Không biết từ lúc nào tôi đã tiến đến bên em. Em nhìn tôi, cũng với đôi mắt ấy, nhưng em đi ngang tôi như thể người xa lạ. Em phớt lờ tôi ư???

Tôi chạy theo, gắng gọi em lại, tôi sẽ không để em vuột khỏi tay tôi thêm lần nưã. Tôi theo em, theo mãi cho đến khi em bưóc vào 1 ngôi nhà nhỏ. Tôi ngần ngừ một lúc rồi bấm chuông cưả. Em bước ra, tim tôi đập loạn nhịp.

Tôi ôm em, như thể sợ em biến mất. Nhưng em vội đẩy tôi ra, nhìn tôi một cách sợ hãi.

“Anh là ai???”

Tôi ngạc nhiên, rất ngạc nhiên. Chỉ sau 1 năm em đã quên tôi???Phân vân với bao nhiêu câu hỏi trong đầu thì người bạn thân cuả em xuất hiện_ Huy.

Sau cuộc nói chuyện giữa tôi và Huy. Tôi đã ra về mà không gặp mặt em lần nữa.

Những ngày sau đó, tôi thường xuyên đến nhà em. Nhưng tôi chỉ dám đứng từ xa ngắm em. Trông em cười vui bên Huy. Bất giác tôi tự hỏi:” Bên tôi hay bên Huy em sẽ hạnh phúc hơn?”

Chỉ đến ngày trước khi em ra đi, tôi mới đủ can đảm để đứng trước mặt em. Tôi đã trao em bức tranh đề tài hóc búa mà em đã ra cho tôi. Và vội quay lưng bước đi mà không nói lời nào. Hôm đó tôi dành trọn 1 ngày nhốt mình trong phòng cùng với nỗi nhớ về em cho đến khi tôi nhận được 1 tin nhắn:

“ Chỉ có gió mới khiến cho lá lung lay. Nhưng….nhờ có gió, lá mới biết tình cảm cuả cây dành cho lá, rằng cây vẫn luôn che chở, bảo vệ lá. Vậy, lá lìa cành bởi vì gió cuốn đi hay vì cây không giữ lá lại… ”
To be continue...

Topic 2: Lá


Tôi sinh ra trong 1 gia đình có truyền thống âm nhạc. Vì thế việc tôi yêu nhạc cũng là lẽ thường. Nhưng không hiểu sao trong phòng cuả tôi lại có rất nhiều bức tranh, giá vẽ, cọ… Ngộ nhỉ, trước khi mình xuất viện đã có người dùng phòng cuả mình để làm phòng vẽ sao???Câu hỏi cứ quẩn quanh trong tôi cho đến lúc tôi gặp Huy. Sau khi trở về nhà, có nhiều thứ tôi rất muốn hỏi, muốn biết và muốn hiểu…

Mọi thứ đối với tôi trở nên xa lạ. Người đàn ông và đàn bà thường gọi tôi là con chắc chính là ba mẹ tôi. Nhưng tôi không có chút trí nhớ gì về họ. Tôi chỉ biết rằng sau tai nạn ấy, người duy nhất mà tôi còn nhớ là Huy_ cậu bạn thân cuả tôi đấy.

(Nhật kí: Ngày… tháng… năm…
Người hôm nay mình gặp trong quán bar ấy thật kì lạ. Cứ khăng khăng cho rằng mình quen anh ta. Nhưng mình chắc chắn, mình không có chút ấn tượng gì với anh ta cả….(Thinking) Dù sao thì, anh ta cũng khá điển trai cho dù phong cách hơi bụi chút. Mình ấn tượng lắm, ấn tượng đôi mắt anh ta. Cứ như nhìn thấu mọi suy nghĩ cuả mình vậy.Haizz…thôi, chắc chỉ là hiểu lầm. Mình phải dành lại tâm trí để cố nhớ hết người thân trong gia đình đã. Dạo nì đầu mình hay đau thiệt…”

“Vậy ra Hân đã từng học vẽ sao…”
“Uh, Hân vẽ đẹp lắm. Nhưng Huy thix phong cách chơi đàn cuả Hân hơn, rất tâm huyết ”
“Nè, Hân nghĩ hoài, sao sau tai nạn, Hân chỉ nhớ đến Huy thôi nhỉ?”
“…Có lẽ có những chuyện Hân không muốn nghĩ đến, nên bộ não đã tự xoá phần kí ức đó đi…”
“Uhm, maybe….”
“ Thôi đừng đứng đây nưã, gió nhiều lạnh đấy!!!”
“….Huy quen với anh chàng mình gặp trong quán bar lần trước ah?”
“Sao? Hân đã nhớ ra điều gì?”
“Tất nhiên là không, nhớ ra rồi thì hỏi làm chi nưã^^”
“Uhm, hiểu nhầm ấy mà…Thôi vào nhà đi nào.”

(Nhật kí:
Hôm nay anh ta cũng đến. Dạo này anh ta hay đến, nhưng không còn có hành động khiếm nhã như lần trước. Anh chỉ đứng từ xa nhìn mình thôi, ánh mắt ấy. Đôi mắt cuả anh ta đượm buồn khiến mình cảm thấy rất khó chiụ, làm như mình đã bỏ quên 1 kí ức nào vậy. Ah, mà Huy dạo này cũng lạ. Mỗi lần anh chàng mà mình tạm gọi là “cây”( do anh ta hay đứng dưới bóng cây bàng ấy mà^^) đến đứng dưới cổng thì Huy lại bắt mình vô nhà. Thật kì quặc!)

( Nhật kí: Ngày…tháng…năm…
Ah,mình nhận được học . Dạo này trí nhớJbổng rồi! Mình thích lắm. được học môn đàn mình ưa thích mà mình cũng hồi phục nhiều. Đã nhớ được nhiều thứ. Nhưng vẫn còn 1 phần kí ức chưa rõ, chỉ biết là 1 người nào đó mình rất muốn gặp. Nhưng thôi mình còn bận nhiều chuyện về việc làm passport cho mình và Huy nưã. Huy đánh piano cũng tuyệt lắm. May là có người đi chung, chắc chuyến du học này sẽ thú vị đây. Nhất là khi được đi với người bạn thân này^^.)

(Nhật kí: Ngày…tháng…năm…
Hôm nay Huy mới nói với mình câu ấy. “I love u”^^. Mình thấy thật vui, hứng khởi. Nhưng sao trong lòng mình vẫn thấy trống trải nhỉ. Mình thix Huy lắm, nhưng cái cảm giác ấy giống 1 người bạn hơn. Mình chưa nói câu trả lời cho Huy. Mình đã nói là mình cần thêm thời gian…. “Cây” dạo này cũng hay đến. Nhưng mỗi lần “cây” nhìn mình, tim mình đập nhanh lắm và nó cũng đau lắm. Người ta nói “con gái khó hiểu”. Đúng thật!)

“Anh đến đây gặp Huy ah?”
“Không, đến chào tạm biệt em. Mong em qua Mỹ vẫn tiếp tục sống vui…”

“Cây” bỏ đi mà không lời giải thích nào về 1 bức tranh có tên gọi là “Cây, lá và gió”. Bức tranh rất đẹp. Nhìn nó, mình thấy lạ mà cũng quen quen. Mải suy nghĩ khiến mình vấp ngã. Cũ ngã đau lắm, bức tranh rớt khỏi tay mình và tấm gương cũng vỡ. Mình cầm bức vẽ lên, định sẽ lồng nó vô một khung tranh mới hơn. Nhưng hình như đằng sau bức tranh có 1 dòng chữ…
“Em muốn làm chiếc lá. Vì vậy tôi đã nguyện mình sẽ làm cái cây_ cây thông. Em biết đó, muà đông là muà khắc nghiệt nhất trong năm. Các loại cây đều rụng hết lá, chỉ còn trơ gốc; duy chỉ có cây thông vẫn tươi tốt. Tôi muốn được làm một cây thông mạnh mẽ như thế. Dù biết rằng cây không thể giữ lá mãi ở bên mình, nhưng sẽ giữ cho lá mãi xanh tươi. Và sẵn sàng để lá bay đi khi lá muốn. Hãy bay thật cao và thật xa theo gió, lá nhé…”

Những kí ức cuả 1 năm trước chợt trở về trong tôi…

Anh đối xử với tôi rất tốt. Nhưng đó là thứ tình cảm cuả một người thầy dành cho đưá học trò cuả mình. Tôi thích được ở bên anh. Nhất là những lúc anh vẽ, sự quyết tâm và lòng nhiệt huyết cuả anh luôn thu hút tôi. Nhìn anh hớn hở với những ý tưởng mới, mồ hôi tuôn nhau rơi, nhưng anh không quan tâm chúng cũng như không quan tâm đến 1 nhỏ đang ngồi chăm chú nhìn anh. Tôi yêu anh, nhưng tôi đã quyết định không nói. Có phải tôi đang ngộ nhận về tình cảm cuả mình???? Tôi không dám chắc. Thời gian, thời gian sẽ cho tôi biết đáp án. Vì vậy tôi quyết định nghỉ học vẽ và theo đuổi giấc mơ trở thành nghệ sĩ piano để quên đi anh. Tôi đã sai lầm, thật sự sai lầm. Tôi đã khóc và khóc rất nhiều…

To be continue

Topic 3: Gió

Em là 1 cô gái hiền diụ, dễ thương, rất tốt bụng với bạn bè, nhạy cảm, không muốn làm tổn thương ai….Tôi biết mọi thứ về em, những sở thích cũng như suy nghĩ và tôi cũng biết cả người em thích là Bảo. Tuy em không nói ra, nhưng tôi có thể cảm nhận. Em có thể say sưa nói mọi chuyện xoay quanh 1 nhân vật chính là thầy giáo Bảo một cách hứng thú. Tôi đã lầm tưởng khi cho rằng sự chênh lệch về tuổi tác sẽ khiến em quên đi Bảo một ngày không xa. Nhưng 5 tháng, 6 tháng, 1 năm…, thời gian trôi qua càng nhanh thì mọi lầm tưởng cuả tôi lại càng rõ rệt. Cho đến một hôm em bị tông xe và mất 1 phần kí ức. Tôi đã quyết định im lặng, không nhắc gì về Bảo khi em cần tôi giúp em hồi phục lại trí nhớ. Có lẽ tôi hơi ích kỉ. Nhưng người ta vẫn thường bảo rằng trong tình yêu luôn xuất hiện từ “ích kỉ” mà.



“Hân nhặt lá làm gì thế?”

“Hân thích mấy chiếc lá này lắm, mặc dù nó đã ngả vàng nhưng rất đẹp”

“Huy thấy chiếc lá xanh kia mới đẹp, để Huy leo lên hái nó cho Hân”

“Thôi, lỡ Huy té thì sao. Mẹ Hân dặn không được trèo cây đâu, té là gãy chân đó”

“Không sao đâu”_ Huy cười khì.

“Không được, Huy đừng leo mà”_Hân năn nỉ, đôi mắt đỏ ửng lên.

“Uh, vậy Huy không leo nưã. Khi nào lớn lên, Huy sẽ hái cho Hân nghen. Ước gì bây giờ Huy là cơn gió, Huy chỉ cần thổi “phù” một cái là tất cả những chiếc lá kia sẽ rụng hết cho Hân lưạ^^”



Mơ màng với những lời hưá ngây ngô thuở nhỏ cuả mình, tôi chợt nhận ra tôi đã có tình cảm với em từ lúc…tôi không thể nhớ nổi. Em ở cạnh nhà tôi, chúng tôi thân nhau như người 1 nhà. Giờ đây, tôi ước gì tôi có thể thật sự trở thành một cơn gió vô tình để có thể giúp cho chiếc lá rời khỏi cây mà không chút ngần ngại.

“Sao Huy lại chưa có bồ nhỉ.”

“Chắc tại không ai ưa Huy”

“Xạo! Huy học giỏi, tuy không đẹp trai bằng Bae Young Yun nhưng ăn đứt nhiều người^^, dễ mến….”

Uh, có thể trong mắt nhiều cô gái tôi là mẫu người yêu lí tưởng, nhưng tôi không quan tâm. Vì tôi biết rằng, trong mắt em, tôi chỉ là 1 người bạn, 1 thằng bạn thân đúng nghiã. “Tôi yêu em”, 3 từ rất đơn giản ấy tôi có thể nói ra với các cô gái khác mà không chút bận tâm; nhưng với em thì tôi không thể, tôi không muốn làm tổn thương em….

Gần đây em hay trốn tránh tôi. “Tôi yêu em”_ biết rằng lời đã nói ra không thể rút lại, nhưng tôi không hối tiếc khi đã lỡ nói ra lời ấy. Em nói tôi cho em thêm thời gian. Uh, tại sao lại không nhỉ, vì tôi đã đợi em bao nhiêu năm rồi….. 15 năm_ 15 năm tôi quen biết em.

….Trí nhớ cuả em đã gần hồi phục hoàn toàn. Tôi rất vui và cũng lo lắng. Nếu em nhớ lại Bảo thì sao, lúc đó tôi phải làm gì. Tôi không muốn lại nhìn thấy những giọt nước mắt cuả em mỗi khi em nhớ về Bảo. Có lẽ mọi chuyện rồi sẽ ổn, vì tuần sau em sẽ cùng tôi sang Mỹ du học. Mọi chuyện diễn ra thật suôn sẻ cho đến hôm cuối cùng trước khi em đi…

Em khóc trên vai tôi rất nhiều , và em đã hỏi tôi 1 câu mà tôi vẫn chưa thể trả lời được:

“ Lá có thể ở mãi trên cây?”



“Cuối cùng rồi thì người cũng yên vui

Vì giờ người có ai kia

Tình yêu mới thật êm đềm

Nhìn em hạnh phúc suốt tháng năm chẳng biết buồn

Lòng thầm vui em đã bình yên”



Lời bài nhạc cứ mãi văng vẳng bên tai tôi. Thật sự “Có thứ hạnh phúc gọi là chia tay?”. Nếu có, tôi sẽ cố gắng để ích kỉ thêm một lần nưã nhận hạnh phúc về mình vậy.

Tôi đã gởi cho em 1 tin nhắn:

“Lá không thể ở mãi trên cây( trừ lá giả^^). Nhưng nếu lià khỏi cây; lá sẽ khô, héo và sẽ chết dần. Vì vậy, hãy cố gắng sống thật vui vẻ bên cây và tốt nhất là hãy quên đi cơn gió này…vì gió sẽ quên lá, quên mãi…”
Tôi ra đi mà không một lời từ biệt em và tiếp tục theo đuổi con đường âm nhạc mình say mê. Có thật tôi sẽ quên em? Tôi cũng không biết nưã….

Only time will see………….

Phải chăng đây đã là 1 kết thúc đẹp….

Jenny Q

You Might Also Like

0 nhận xét

Flickr Images

facebook.com/jennyqnguyen